Những con thú mắc bệnh dịch

maliknguyen
·

Một căn bệnh dịch đã được thượng đế gửi xuống trái đất để trút sự phẫn nộ lên một thế gian tội lỗi. Đó là bệnh dịch hạch. Căn bệnh đã gieo rắc lên mọi con thú, chúng không chết hết, nhưng nằm thoi thóp chờ chết. Và chẳng con nào cố tìm một ngọn lửa leo lét của cuộc sống nữa, chúng cũng chẳng buồn ăn uống. Lũ sói và cáo không còn săn lùng những con mồi vô hại yếu ớt. Và chim câu không còn kết đôi nhau, vì tình yêu và niềm vui thú đã bay xa. Sư tử ngồi lên ngai và bảo: "Các bạn thân mến, ta chắc rằng trời cao đã trút xuống những kẻ tội lỗi chúng ta sự đau thương. Hãy để cho kẻ tội lỗi nhất trong chúng ta trở thành nạn nhân sự báo phục của đất trời và trở thành người cứu rỗi cho chúng ta. Vì lịch sử đã dạy chúng ta rằng trong những cuộc khủng hoảng thế này chúng ta cần có những vật hiến tế. Hãy nghiêm khắc và không tự dối mình để kiểm điểm lại lương tâm. Theo ta nhớ, để ru ngủ cái bụng đói của mình, ta đã xơ nhiều con cừu, những kẻ không hề làm tổn hại gì ta, ngay cả trong thời ta nức tiếng trong việc thưởng thức món bánh thịt cừu. Vậy nếu cần, ta sẽ chết. Thế nhưng ta đoán rằng những kẻ khác cũng có tội lỗi của riêng họ. Công bằng nhất là tất cả nên cố vạch ra kẻ tội lỗi nhất.".

"Thưa ngài, ngài là một vị vua tốt," Cáo bắt đầu "Ngài cân nhắc như thế thật là tinh tế. Theo tôi, ăn thịt cừu không phải là tội lỗi. Những con cừu đó đáng để cho một kẻ như ngài xơi tái". Cáo nói thế, và tiếng reo hò hoan hô nó vang lên. Trong khi đó không một con thú nào dám nhìn với ánh mắt lạnh lùng vào những vi phạm không thể tha thứ của cọp, Gấu và những con thú lớn khác. Bất kể dòng giống thô bỉ của những con thú lớn này, mỗi con đều là một vị thánh, tất cả đều đồng ý như thế. Thế rồi lừa nói: "Tôi nhớ có lần tôi đi qua đồng cỏ của tu viện. Tôi đã chén no nên trong cơn đối, dù nói một cách thẳng thắn tôi không có quyền với bất kì ngọn cỏ nào". Ngay tức khắc, tiếng kêu la phản đối gieo lên đầu lừa. Sói, một kẻ uyên thâm sách vở, chứng thực rằng con thú thú đáng nguyền rủa đó phải gánh chịu sự lăng mạ của chúng. Chúng phản xử rằng nó đáng bị troe cổ. Tòa án, tùy vào việc bạn giàu hay nghèo, sẽ sơn lên người bạn màu trắng hay đen.

La Fontaine, Jean de la Fontaine 1621 - 1695